Em đã bốn mươi. Hình như quá muộn cho cuộc khởi nghiệp với kèo nhà cái hôm nay xuất phát điểm thấp như em. Nhưng cô vẫn khuyến khích em từng bước lần dò với nghề viết. Vì cô nghĩ chỉ có những ai không bắt đầu mới là muộn.
Cô cảm nhận niềm đam mê văn chương của em là kèo nhà cái hôm nay ngôi nhà hoang đang tự phong kín cửa. Không ai bước tới mà ngôi nhà cũng không dám chờ đợi gì cả.
Trong nghề dạy học, cô đã gặp nhiều ngôi nhà hoang như vậy. Bản thân cô cũng từng là kèo nhà cái hôm nay ngôi nhà khóa vĩnh viễn lối vào.
Thời học tiểu học và trên đó nữa, cô vẽ trên bất cứ thứ gì có được. Mặt đất và kèo nhà cái hôm nay đoạn nhánh cây khô là những chất liệu cô hay xài nhất. Cô vẽ bằng yêu thích và không hề buồn khi những hình ảnh dưới sân nhà bị xóa đi, bị giẫm đạp. Có gì đâu, cô có thể vẽ thật nhiều hình như vậy, vẽ mải miết mà không cần gì lưu lại. Cô luôn tự hỏi cái áo đầm của người con gái vẽ như thế nào cho nó bay được.
Không kèo nhà cái hôm nay ai khen cô vẽ đẹp.
Nên cô cảm thấy mình chỉ đang rỗi hơi thôi. Cô như đang sống kèo nhà cái hôm nay mình giữa hoang mạc vậy. Không có kèo nhà cái hôm nay tiếng nói nào xung quanh hết kể cả kèo nhà cái hôm nay lời phản đối. kèo nhà cái hôm nay sự đơn độc bình an. Cho tới kèo nhà cái hôm nay ngày có bóng dáng con người.
Đó là ngày cô nhìn thấy người bạn ngồi kế bên vẽ củ khoai lang giống y hình trong sách giáo khoa. Cô nghĩ như thế mới là vẽ và mình là người không có chút gì năng khiếu. Cô cảm thấy nhục nhã với những gì mình bày đầy quạt, đầy mấy cuốn vở. Chỉ vậy thôi mà cô đã và ngưng vẽ từ đó.
Hơn ba mươi năm cô đẩy năng khiếu vẽ mình vào kèo nhà cái hôm nay ngôi nhà hoang rồi đóng kín cửa mặc cho bụi bám nhện giăng. Ngay cả khi đi học mỹ thuật đạt loại giỏi cô vẫn cảm thấy mình không có tí năng khiếu nào.
Minh họa: CTV
Ngày họa sĩ Ngọc Sinh xúi cô vẽ, cô bẽn lẽn như kèo nhà cái hôm nay đứa con nít khờ khạo trót mạo muội. Nhưng do sự xúi giục nhiệt tình quá, cô đã vẽ. Cô đã quét dọn lại ngôi nhà hoang của mình và cô thấy có thêm kèo nhà cái hôm nay cách diễn đạt, dù nó kỳ cục thế nào cũng đều là kèo nhà cái hôm nay cách diễn đạt mới của riêng mình
Em ôm những vần thơ tập tành cũng hoang mang và nhục chí như cô vậy. Em còn hoang mang hơn vì xung quanh ai cũng nói anh hãy thôi làm thơ đi, anh không phải là kèo nhà cái hôm nay tài năng.
Sao mình lại rẻ rúng mình vậy chớ. Mình vụng về mình cũng có nét đẹp kèo nhà cái hôm nay sự vụng về.
Làm thơ, viết văn hay vẽ vời nào phải đâu để minh chứng kèo nhà cái hôm nay tài năng. Cuộc sống này có biết bao nhiêu thứ mà người chứng kiến muốn kể lại nhưng không tài nào kể được trọn vẹn hồn cốt của nó. Học để diễn đạt cho rõ ràng những gì chứng kiến, lẽ nào là kèo nhà cái hôm nay cái tội, sao phải lắc đầu chối bỏ. kèo nhà cái hôm nay người nhạy cảm như em càng không nên chối bỏ.
kèo nhà cái hôm nay người nhạy cảm, tâm hồn cứ như ánh sáng, chen chút vào từng góc dơ góc sạch của cuộc đời, ai chia sẻ được những dòng xúc cảm hỗn tạp đó? Không ai hiểu hết nếu không được giải bày cặn kẽ. Bốn mươi năm em chọn mãi cách giải bày nhưng vẫn cứ loay hoay trong ngôi nhà kín cổng cao tường của mình.
Khá nhiều người như em chọn cách lơ đi trước mưa nắng cuộc đời, lơ đi như tụi nó chưa từng tồn tại. Để rồi cái sinh cái tử hiện ra trước mắt giống như kèo nhà cái hôm nay hòn đá, kèo nhà cái hôm nay viên sỏi bên đường. Chai lì tới mức chỉ muốn thế giới này kết thúc cho nhanh, vì nó đã lạnh lẽo lắm rồi. Vốn dĩ không có con đường chai lì cho người nhạy cảm.
Đường nghề mình nên đi kiểu gì để vẫn nhạy cảm mà không bị chính sự nhạy cảm nó làm mình chông chênh, rơi rụng.
kèo nhà cái hôm nay người bác sĩ bạn cô chọn giải pháp đau cùng nỗi đau của từng bệnh nhân để nuôi dưỡng tình người. Điều đó dường như không tưởng. Mỗi ngày tiếp cận hàng trăm ngàn nỗi đau của bệnh nhân, cứ đau triền miên theo họ, có lẽ bác sĩ chết trước bệnh nhân.
Bác sĩ coi những đau thương đang chứng kiến mỗi ngày là cái đau kèo nhà cái hôm nay mình và không ngừng hành động vì nó. Nỗi đau sẽ giảm dần dù nó vẫn cứ tràn đến.
Làm kèo nhà cái hôm nay người nghệ sĩ giữa màn xiếc cuộc đời, chúng ta cứ thả cho mình trôi giữa yêu thương, hành động vì lẽ đúng rồi những gì còn lại cứ để nó thong dong với con đường của nó. Thất bại hay thành công gì cũng là đã cố gắng hết mình. Không phải sống trong trằn trọc trong hối hận vì mình đã cố gắng tận cùng rồi. Đôi bàn tay mười ngón cứ nắm đủ mười ngón tất cả những cơ hội chia sẻ, nâng niu, vun bồi, chăm chút... Nếu bỏ sót cơ hội nào đó chẳng qua là do mình không có ngón tay thứ mười kèo nhà cái hôm nay.
Dầu có lúc em không cần giải bày gì cả giống như em không cần giãi mã bản thân mình hay môi trường mình đang sống. Lúc đó em chỉ thích được leo lên xe buýt cho nó chạy về nơi vô định. Như cô thích được đi trong mưa, để mưa tạt vào mặt những làn nước lạnh buốt. Nhưng rồi kèo nhà cái hôm nay lúc nào đó ta lại sợ cái thích của mình. Bởi vì đó không phải là thích. Đó là liều thuốc cuối cùng cho sự cân bằng. Liều thuốc cuối cùng nào cũng là kèo nhà cái hôm nay nỗi sợ hãi bởi sau nó không còn liều thuốc nào khác nữa, và cũng bởi chúng ta tìm tới nó khi đang đi trên con đường tuyệt vọng.
Chúng ta cùng quên đi những liều thuốc cuối cùng. Chúng ta không cần phải dùng thuốc. Vì chúng ta đã thả tất cả những gì có thể chạm từ mười đầu ngón tay cho nó kèo nhà cái hôm nay chớ không cần phải gồng mình níu giữ. Chúng ta cũng đang kèo nhà cái hôm nay. Chưa có gì chông chênh bằng cảm giác kèo nhà cái hôm nay nhưng cũng chưa có gì vững vàng bằng cảm giác kèo nhà cái hôm nay.
Trái đất này cũng vậy, vũ trụ này cũng vậy. Cứ kèo nhà cái hôm nay cứ chông chênh và… đó mới là sống.
Võ Diệu Thanh