![]() |
Ảnh minh hoạ |
Một bằng chứng quan trọng trong nghi án bé N. (7 tuổi, học sinh lớp 1 tại một trường tiểu học thuộc quận Thủ Đức, TP.HCM) là chiếc camera số 4 giám sát khu vực hành lang bị mất dữ liệu trùng thời điểm bé N. nghi bị xâm hại. Truyền thông dẫn bongdaso kèo nhà cái từ cơ quan điều tra cho biết, nguyên nhân do khoảng “thời gian trên một người lao công của trường đã vô tình tắt, đây hoàn toàn là sự ngẫu nhiên”.
Có hay không kẻ thủ ác vẫn là một câu hỏi? Đã một tháng trôi qua. Sự thật đang dừng lại ở mức độ bé bị chấn thương vùng kín. Sự thật là cô bé hoảng loạn. Sự thật là người mẹ đã quyết định cho con chuyển trường. Sự thật là mẹ của bé tức tưởi đi tìm công lý cho con.
Trong suốt khoảng thời gian trên, theo thông tin từ mẹ bé N., giáo viên chủ nhiệm, bảo mẫu, ban giám hiệu nhà trường không hề chủ động tiếp xúc với gia đình. Theo đơn tường trình của mẹ bé N., trong buổi làm việc với cơ quan điều tra, cô bảo mẫu nói rằng bé “bệnh hoạn” khi “tự sướng” mỗi ngày. Nếu bé có vấn đề về bệnh lý, tại sao cô bảo mẫu, giáo viên chủ nhiệm và sau đó là ban giám hiệu không thông báo với gia đình? Cô bảo mẫu đã hoàn thành trách nhiệm nghề nghiệp hay chưa? Thật bất hạnh cho những học sinh được nhà trường giao cho cô bảo mẫu này chăm sóc!
Chiếc camera xét cho cùng vẫn là vật vô tri. Nghiệt ngã thay, công cụ giám sát này có thể bị vô hiệu hóa một cách ngẫu nhiên hoặc cố ý trong trường hợp có kẻ thủ ác. Nhưng còn một cái công cụ giám sát khác trong tâm tưởng mỗi người - đó là lương tâm, được hình thành và vun đắp từ nhu cầu tự thân. Khi “camera lương tâm” sập bongdaso kèo nhà cái thì những công cụ giám sát nhà trường trang bị đều vô tác dụng.
Luật sư Nguyễn Văn Đức, Công ty Luật Kinh Luân, có kinh nghiệm tố tụng những vụ án xâm hại tình dục trẻ em, vẫn chưa quên vụ án một thầy giáo tại TP.HCM bị khởi tố vì dâm ô học trò mà ông từng tham gia cách nay nhiều năm. Cũng theo ông Đức, sắp tới tòa án tại Bạc Liêu sẽ xét xử một vụ án tương tự. Trường hợp của bé N. nếu đúng như giả thuyết là bé bị chấn thương vùng kín do té vào bongdaso kèo nhà cái móc treo cặp thì cũng khó thể thuyết phục được rằng trường học an toàn, nhất là mô hình bán trú được áp dụng khá phổ biến. Quy trách nhiệm liên đới cho lãnh đạo trường là chưa đủ. Cần thêm một cơ chế giám sát chặt chẽ và thường xuyên từ phụ huynh học sinh, những người không thể yên lòng bởi bất trắc rình rập chính giọt máu của mình.
Thông tư 55/2011/TT-BGDĐT quy định tổ chức Ban đại diện cha mẹ học sinh trường và dưới là Ban đại diện cha mẹ học sinh lớp. Câu hỏi đặt ra là suốt một tháng qua tổ chức này phản ứng như thế nào trước tai nạn của bé N.? Họ có biết không? Biết rồi có lên tiếng không? Biết mà im lặng đồng nghĩa với việc quý vị có thể đặt con cái mình vào vòng nguy hiểm? Ai dám chắc rằng những thảm kịch xã hội không tái diễn?
Ai dám chắc những chiếc camera giám sát lại không ngẫu nhiên sập bongdaso kèo nhà cái vào thời điểm đáng ra cần hoạt động?
Thượng Tùng