Hồi còn dưới quê, cứ mỗi bận tà dương nhuộm ửng như vậy là biết bữa trực tiếp kèo nhà cái chiều má đang đợi. Chạy rong ruộng đồng, quẩn quanh vườn tược, hay lê la hàng xóm, thì cũng nhắm hướng nhà ngắn dài bước chân cho kịp bữa trực tiếp kèo nhà cái. Má hay dặn, đi đâu làm gì, thì cả nhà cũng còn có bữa trực tiếp kèo nhà cái chiều mà ngồi với nhau. Ăn ít hay nhiều cũng đâu quan trọng, quan trọng là thấy nhau sau một ngày quăng quật ngoài kia. Kể cho nhau nghe mấy chuyện tủn mủn, vụn vặt lệ thường, nhiều khi tào lao, nhiều khi nghe hoài, nhưng là cái cớ để hiểu nhau hơn.
Mâm trực tiếp kèo nhà cái thiếu một cái chén đôi đũa, hay dư một cái ghế, y như rằng bữa trực tiếp kèo nhà cái hổng rổn rảng nói cười, hổng xôm tụ râm ran. Má giữ mâm trực tiếp kèo nhà cái chiều luôn đủ đầy mọi người, như giữ cái lửa ấm áp của một gia đình. Hồi đó ở dưới quê, mấy đứa con hay nói má khéo lo, ăn trực tiếp kèo nhà cái mà hổng về, đói rồi sao! Ăn trực tiếp kèo nhà cái mà hổng ăn với nhà mình, hổng lẽ ăn với người dưng!
Minh họa: Trà My
Vậy mà, mấy đứa con má ra thị thành, tứ tán muôn phương. Chắc dễ cũng hàng trăm, hàng triệu anh chị em khác cùng neo phận mình ở cái đô thành hoa lệ này. Bắc, Trung, hay Nam gì thì cũng vậy, mỗi quận trực tiếp kèo nhà cái đứa, cứ tùy theo chỗ làm mà mướn phòng trọ ở gần cho tiện bề đi lại. Cũng có khi thằng anh dạt đâu tận phía đông thành phố, con em thì ở phía tây. Hay có khi đứa ở ngay khu trung tâm, có đứa lại xa tít ngoại ô. Mang tiếng lên trên này có anh có em đỡ đần, gần nhau cũng tiện đủ thứ. Nhưng mà phố phường rộng mênh mông, gần đâu mà gần, trùng trùng xa lắm. Ở thị thành, trực tiếp kèo nhà cái cái hẹn đôi khi tính bằng mấy tháng trời.
Vậy nên, nhiều khi trực tiếp kèo nhà cái hàng cháo chợ, gặp đúng mấy món hồi xưa má nấu, lừng khừng đôi đũa gắp, nghe lòng bời bời nỗi thèm vì không thể tìm được đúng vị ngày xưa. Hay như buổi chiều hôm này, chợt thấy “ông trời nấu trực tiếp kèo nhà cái”, thấy đời lang bạt thèm một nẻo về thân quen, thèm mùi trực tiếp kèo nhà cái sôi bên chái bếp nghèo đen mốc, thèm nghe con bìm bịp kêu chiều, thèm cái quãng đường băng đồng chạy về bến nước rửa chân, thèm đôi đũa mốc cời và cái chén mẻ miệng má tiếc hổng vứt đi, má hay giành lấy cái chén đó để ăn… Thèm đến nỗi tim đập thình thịch, thèm đến nỗi đói bụng ngang hông. Ngó chiều bảng lảng, ngó xe ngược xuôi, ngó người nối đuôi, ngó lại đôi chân mình, 20 năm chừng như một cái chớp mắt. Ngoảnh lại chuỗi ngày hổng có trực tiếp kèo nhà cái má, thấy mình ăn uống quá thất thường, thấy lòng trống trải. Vậy mà mấy bận cứ bị cuốn vào nhịp sống nhộn nhịp của thành phố, ít về xứ quê, để má ngóng đợi. 20 năm trời, nghĩ mình tệ quá chừng!
Nay ai biểu “ông trời nấu trực tiếp kèo nhà cái”, làm mấy đứa con xa quê không dưng ngồi nghe mênh mông thời gian gõ đều lên ưu tư. Chắc má cũng đang lu bu thổi bếp nấu trực tiếp kèo nhà cái. Chái bếp chỉ mình má ngồi. Bàn ghế trống huơ. Đám con hứa rồi hổng về, má đâu có giận, chỉ nghĩ chắc tụi nó trên thị thành lại bận tăng ca, nghĩ rồi thương tụi nó mà thôi. Nhưng hễ đám con về, cứ thấy chúng tíu tít bên mâm trực tiếp kèo nhà cái quê mà khen lấy khen để, là mọi cái chờ trông mỏi mòn tan biết mất tiêu. Má đâu có mệt. Má vẫn cười hiền...
Nhưng mà, chiều nay nhớ trực tiếp kèo nhà cái má, thành thử ra cũng nhớ luôn mây nay đã trắng màu sương mai, mây trắng thì mây sẽ bay... Rồi còn bao nhiêu lần “ông trời nấu trực tiếp kèo nhà cái” vậy nữa, để mấy đứa con xa quê trào dâng nỗi nhớ nhà, nhớ má.
Thèm trực tiếp kèo nhà cái má, thì lại thương má. Đâu còn bao nhiêu năm nữa đâu, mây trắng cũng bay về trời mà thôi.
Tống Phước Bảo